Hoàng Tuấn Thi Tập
Áo mỏng lụa vàng



Vàng rơi chiếc lá
gió đông còn buốt giá đôi vai gầy
trong khóe mắt vướng hạt bụi cay cay
và thế thái đẩy muôn điều rụng vỡ

Ví bẳng buổi nay trốn được nợ
cầm bằng mai mốt thế này sao ?

lời hứa không giữ nổi nên bạc màu
khi đôi tay trắng mãi đau lòng xót
như con Sáo nhốt trong lồng không còn hót
ta nợ đầy bao huyễn ngữ cũng đi hoang
chiều rơi chiếc lá úa vàng
trăm năm rồi sẽ về ngang nơi nào ?
sao đời ta vẫn hư hao ?

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon Dec 28, 2009 10:23 am