Nụ đào lại nở
Viên đá lỗi
Về
Vẫn măi chỉ cho em
Đợi bước chân quen
Ngày mai ai hỏi tôi ?
Xin chút ấm nồng
Quỳnh hoa
Vịnh Quỳnh Hoa
Giật ḿnh chợt tỉnh
Em về đâu ?
V́ sao chẳng biết
Anh trở lại
Anh đă mất
Chốn cũ
Có một điều
Anh cũng hiểu
Anh đang đứng
Chuyện ngày xưa
Em lên ngôi
|
Anh đă mất
Anh đă mất thuở thiên thần ru giấc
chiều vàng rơi con nước lớn, nước ṛng
bờ sông vắng không c̣n nữa đợi mong
cánh lục b́nh trôi xa ra tận biển.
Anh đă mất nhưng chưa lần được tiễn
lời giă từ không kịp nói cho nhau
góc phố cũ ghi thêm dấu thương đau
hàng phượng vĩ bơ vơ chiều xuống chậm.
Anh đă mất nên nỗi đau đă thấm
gọi tên em trong trắc trở đời thường
để có được chút ǵ của yêu thương
từ ngày đó đến ngàn ngày sau nữa.
Anh đă mất thiên thần xưa bội hứa
đường riêng đi không có lối thiên đàng
chiều xứ lạ một ḿnh bước lang thang
anh bỗng ước được gần em - dù một phút.
Trong cơn say tỉnh dần -anh ngă gục.
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 19 tháng 5 năm 2004
|