Nụ đào lại nở
Viên đá lỗi
Về
Vẫn mãi chỉ cho em
Đợi bước chân quen
Ngày mai ai hỏi tôi ?
Xin chút ấm nồng
Quỳnh hoa
Vịnh Quỳnh Hoa
Giật mình chợt tỉnh
Em về đâu ?
Vì sao chẳng biết
Anh trở lại
Anh đã mất
Chốn cũ
Có một điều
Anh cũng hiểu
Anh đang đứng
Chuyện ngày xưa
Em lên ngôi
|
Đợi bước chân quen
Anh trở lại (con đường xưa hoang vắng)
vần thơ buồn (em cắt đứt từ lâu rồi)
những mộng mơ đã trổ trái đơn côi
rụng vỡ xuống từng mảnh hồn tản lạc .
Con Dã tràng - nằm gục bên bờ cát
giấc chiêm bao được vuốt suối tóc Nàng
để sợi tóc quấn chặt lấy mộng hoang
không cho thoát qua một lần bể khổ .
Anh điền thêm vào câu thơ trống chỗ
chữ nhớ thương hợp nghĩa với từng giòng
và bây giờ đã qua hẳn mùa đông
thảm hoa vàng trải rộng - xuân lần nữa .
Con Dã tràng vẫn nhớ lời xưa hứa
nhưng cho ai ? ai nhận ? bây giờ ?
chiều một mình gậm nhấm những câu thơ
nghe tiếc nuối khi làm rơi hy vọng .
Anh trở lại bờ mơ tìm hình bóng
dấu chân xưa sóng biển xóa mất rồi
chỉ còn trơ một tượng đá đơn côi
nằm chờ đợi bước chân ai từng phút .
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 14 tháng 4 năm 2004
|