Hoàng Tuấn Thi Tập
Hoàng hôn bên cội tùng khô
C̣n riêng lời hứa
Thêm chút tơ vương
Đổi hoài chẳng đủ
Hoàng hôn bên cội tùng khô
Đến bây giờ c̣n nợ
Chưa bỏ được
Bây giờ khi ra biển
Nợ đời
Trả được nợ sao
Có lời đau
Đêm trăng khuyết ngà say
Có cả nhớ lẫn quên
Cảm ơn cho một lần
Dấu hoài mơ mộng
Bói nữa hay không ?
Bao lâu rồi thú tội
Như giấc mộng
Nồi canh con cá ,cọng rau
Sót lại nhân gian
Mà sao Bậu nỡ
Bây giờ Đó ở đâu ?



Hoàng hôn bên cội tùng khô

Thuở nắng mai chưa đến kịp b́nh minh
những giọt sương c̣n lunh linh trên cỏ lá
em dạo bước chân ngà
đi vào vườn hoang đầy trái đắng
khi hoàng hôn vừa tắt nắng
cũng là lúc em đến bên cội tùng khô
gom lá úa đắp thành một nấm mồ
như chôn lấp mối t́nh vừa chớm nở
ṿm trời xa
nửa ṿng cầu - thương nhớ
nửa ṿng cầu ôm gói ăn năn
Và riêng ta lạc chốn địa đàng
đem thánh thiện bỏ vào rừng hoang trái đắng
để không gian trống vắng
để đêm tối mịt mù
để lạnh giá âm u
ôm trọn em
bên cội tùng khô nức nở
Em thánh thiện nhưng t́nh ta đă lỡ,
chỉ v́ anh mang kiếp lăng du
không giữ được mùa Thu
không giữ được Tùng xanh cho em nương bóng
hoàng hôn xuống
tan ch́m
vỡ mộng
và nắng mai chưa đến kịp với b́nh minh.

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 17 tháng 2 năm 1993


Tập 11 Tập 13