Duy chỉ có ḿnh ta
Để quên
Đâu màng duyên đẹp
Mưa Kim Sơn
Vết cắt
Có một lần thôi
Cảnh Thu
Vẫn như thế
Tội đồ không thoát
Đâu là bến mộng Dă Tràng
Van em
Tại cái ch́a khoá hư
Lời dối gian
Tưởng như thế
Sót lại chút t́nh
Không tiền uống rượu
Hững hờ
Trả lời em
Chờ em cuối phố
Anh không hiểu
|
|
Vết cắt
Anh lặng im biến ḿnh thành gỗ đá
t́nh trăm năm sao tính toán từng đồng
cả cuộc đời đă cho em tất cả
giữ lại ǵ ngoài cái túi trống không !
Anh muốn sống như từ xưa xây mộng
dệt vần thơ - lăng mạn đêm trăng về
nhưng từ em - anh bỏ cả đam mê
để ngớ ngẫn với trăm ngàn thất vọng .
Mười mấy năm em thay h́nh nhiều lắm
từ ngây thơ đến ích kỷ chỉ một bờ
mộng thi sĩ đă theo em ch́m ngấm
d́m chết dần linh hồn kẻ ngu ngơ .
Một vết cắt theo sau vết cắt nữa
xẻ thành trăm mảnh vỡ linh hồn ra
ḷng tự trọng bị thối thiu mục rữa
c̣n lại ǵ ngoài hai chữ xót xa .
Một vết cắt theo sau ḍng máu chảy
từ buồng tim niềm tin đă cạn dần
chừng như thắng - em quay nh́n không thấy
khi chút tiền che lấp mất nghĩa nhân .
Anh lặng im để biết ḿnh không nói
như lời kinh tự nhắc ở trong ḷng
trách nhiệm c̣n đừng bao giờ nông nỗi
trốn chạy bây giờ có đúng hay không ???
Tặng cho người mơ làm thi sĩ ngày xưa ,
nay đă bị ràng buộc trong xót xa .
Ngày 18 tháng 11 năm 2003
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
|