Hoàng Tuấn Thi Tập
TRƯỜNG THIÊN T.H.
Mây trôi mãi về đâu
cho ta ngơ ngẫn sầu
khung trời thu giăng tím
rơi nhẹ giọt mưa ngâu .

Ta đếm Thu mà nhớ
10 năm đã đi qua
trong dấu xưa mà ngỡ
khung trời thu mộng hoa .

Con đường hàng phượng đỏ
những cánh hoa cuối mùa
nhẹ nhàng bay theo gió
tan màu giữa chiều mưa ....

Nếu bây giờ em hỏi
dạ khúc nào cho riêng
ta im lặng không nói
che dấu những muộn phiền

10 năm có được gì
lối mộng hai hướng đi
ta làm ta đau khổ
những chuổi dài biệt ly .

trong ngăn tủ ngày xanh
ngàn trang thư để dành
nay từ từ đọc lại
ngỡ ngàng gọi em ,anh .

Anh bây giờ trôi nổi
ở cuối bãi ven gành
tự buồn mà sám hối
như tội lỗi trời dành .

Tình thư anh để lại
kỷ niệm còn giữ nguyên
ra đi và xa mãi
chôn dấu những ưu phiền .

Anh không nỡ lìa đôi
nhưng đành phải quay bước
em chẳng muốn chia phôi
nhưng không cưỡng lại được

Hai con tim tội lỗi
trót lỡ~ yêu thương nhau
dẫu ngàn lần sám hối
đời có tha cho nào ...

Em về làm dâu người
cuộc đời mấy lúc vui
anh về vùng đất lạ
mang nỗi nhớ khôn nguôi

Em bây giờ nhung lụa
bên những đứa con ngoan
tình ta còn gì nữa
anh mãi bước chân hoang .

Mỗi năm bốn muà nhớ
trãi rộng cõi hồn hoang
anh xứ xa bở ngỡ
giữa giấc mơ thiên đàng .

Muà xuân có mai vàng
ta nắm tay hái lộc
cầu mong được bình an
thành công trong việc học .

Hè về phượng ngập đường
ve sầu cùng trổi nhạc
ta ép bướm tơ vương
cánh mỏng rơi tản lạc ..

Thu đi cho lá sầu
con sáo nhỏ về đâu
anh buồn nơi gốc phố
ngồi nhìn giọt mưa ngâu ...

và mùa đông từ giã
anh lên tàu đi xa
cõi lòng băng lạnh giá
năm tháng đầy xót xa .

Nhưng 10 năm đi qua
nỗi mong chờ đã già
sao em còn hờn trách
ai chia cách chúng ta .

Em đi tìm dỉ vãng
theo những buổi chiều mưa
trời mây mù lảng đảng
bao thương nhớ cho vừa ...

Nhưng còn anh thì sao
vẫn lang thang chốn nào
con đò xưa xa bến
cho tình ngập hồn đau .

đã 10 năm trôi qua
trái tim anh cũng già
không như ngày yêu nữa
mà vương động xót xa .

Trong ánh mắt em xanh
thoáng chút buồn xa vắng
mây tím chiều vây quanh
vấn vương bên giọt nắng .

Gió lùa vào tóc em
bồng bềnh trôi êm đềm
muì hương xưa say ngủ
bên cánh mỏng diụ hiền .

Anh ngỡ mình trong mộng
của đêm dài chưa tan
anh ước mình được sống
vài phút với huy hoàng .

Mười năm anh vẫn dệt
những dòng thơ đợi chờ
dẫu tình kia đã chết
và cả trời bơ vơ .

chạy tìm nhân ảnh cũ
tóc xanh nay bạc mầu
vần thơ xưa ấp ủ
nay đã dệt thành sầu .

Người ơi đừng nhắc nữa
hơn 10 năm còn gì
bao nhiêu lời đã hứa
hãy gởi gió bay đi .

Lưu luyến làm bận lòng
tự trong tâm phản bội
dù sống bên cạnh chồng
mà em đầy tội lỗi ..

Hãy sống thật với mình
bên cạnh đàn con xinh
tròn bổn phận làm mẹ
và quên đi mối tình .

Người ơi ta đã quên
vì nửa vòng trái đất
dù ngàn lần gọi tên
hình bóng xưa vẫn mất ..

Hãy ôm trọn tình xưa
vùi vào trong huyệt lạnh
thương nhớ chỉ bằng thừa
còn gì để so sánh .

Em - con ngoan chồng giàu
anh - nửa đời dong rủi
mai này lỡ gặp nhau
quay đi dấu lệ tũi .

Lỡ làng duyên phận rồi
gặp nhau để chia phôi
thà quay đầu ngoảnh mặt
tim rỉ máu đơn côi .

Mười năm dài không em
bên nhung lụa buông rèm
chắc bây giờ em đã
dấu chôn được con tim .

Anh lang thang xứ người
mang kiếp đời lãng tử
mượn rượu để làm vui
thân lưu đày biệt xứ .

Đại dương chuyện đổi dời
một lần anh ra khơi
mang theo niềm mơ ước
giữa bảo tố tơi bời .

Chợt buồn anh khẻ hát
câu " ngày mình yêu nhau
ta ước mơ trầu cau "
đại dương hoà tiếng nhạc .

"sóng gió đã cuốn đến
mang tình yêu mất rồi "
biết bao nhiêu thương mến
theo sóng biển xa trôi ....

Giờ em đã có chồng
chẳng còn gì đợi mong
anh về gom thương nhớ
viết gởi em mấy dòng .

Đong đầy theo nỗi nhớ
là tháng ngày lặng câm
chuyện ngày xưa ta sợ
theo về với tháng năm .

Em bảo yêu anh luôn
tình dâng như nước nguồn
một đời bên nhau mãi
không là lời hứa suông ..

Nhưng khi em thực hiện
mẹ cãn em từng giờ
sanh ra bao nhiêu chuyện
làm tan đi ước mơ ...

Anh đành ôm gối mộng
để xuống tàu ra khơi
cỡi trên đầu ngọn sóng
cho quên hết chuyện đời .

Trách nhau cũng đã rồi
anh lê bước đơn côi
trên đường đông ngập tuyết
nơi xứ người xa xôi ...

10 năm đã đi qua
dẫu mắt môi nhạt nhoà
anh trở thành lãng tử
với kiếp sống không nhà .

Tháng năm trãi gió sương
quên đắng cay đoạn trường
nhưng vẫn cầu hạnh phúc
đến mãi với người thương .

Vẫn ngỡ như giấc mộmg
thời gian chưa phai màu
lệ rơi giữa biển sóng
chạy gối chồng lên nhau.

Trả lại em vần thơ
của 1 thuở đợi chờ
giòng máu xưa khô cạn
không còn mực làm thơ .

Hãy vui trong hạnh phúc
mà thượng đế đã ban
hãy vui trong hạnh phúc
người ta hiến dâng nàng .

Đừng hỏi lòng nhẹ dạ
đừng oán kẻ ra đi
nợ 1 đời anh trả
Em giữ để làm gì ?

Nếu chỉ là 10 năm
em gọi là tình chết
để vết dao ngọt đâm
trái tim không dấu vết .

Anh soi mình trong gương
đầy vết nhăn trên trán
tóc đã điểm màu sương
hết rồi thời lãng mạn .

Đã lỡ một kiếp đời
cánh buồm nhỏ ra khơi
đi vào lòng biển vắng
sóng bảo rách tã tơi ...

Em bây giờ có trách
cũng chẳng còn được gì
Ta bây giờ có trách
tình cũng đã phân ly .

Nỗi nhớ nào cũng dài
thời gian chẳng chờ ai
ta với ta bạc tóc
hao gầy nét hình hài .

Ngày xưa trong giấc ngủ
em mộng được thiên thần
giang vòng tay ấp ũ
và ta kẻ hoá thân .

Khi chiều dần buông xuống
ánh đèn vàng vọt lên
ta đến dù có muộn
dù có phải bắt đền .

Chiếc áo xanh đổi tím
để tóc phủ bờ vai
ly nước mía ngọt lịm
ta nhìn em thở dài .

Và bây giờ nỗi nhớ
đã đọng thành giọt mưa
để rồi anh chuyên chở
suốt đời cũng chẳng thừa .

Với nửa mảnh tình sầu
anh trôi mãi về đâu
thân vòng trong tạm bơ.
để bạc trắng mái đầu .

con đường ngập lá xưa
còn lại chút hương thừa
anh một mình đón nhận
lòng mở rộng chờ mưa .

Và mưa đã đến muộn
đáp nhẹ trên tóc vương
anh một đời chẳng muốn
nhưng nhận đầy chán chường .

Ngày trở về thật lạ
lời em quá vô tình
lúc xưa vì nhẹ dạ
trót trao hết niềm tin .

Những lời xưa ngọt ngào
nay đậm nét thương đau
anh và em 2 ngã
cuối chân trời xa nhau .

Muốn giữ tấm hình em
nhưng biển gào quái ác
như con thú đang thèm
thịt xương anh tan nát .

Ngỡ mình đã chìm sâu
dưới lòng của biển mặn
em đến như phép mầu
đưa anh vào bãi vắng .

Từ đó mỗi đêm về
anh ngất ngưỡng say mê
và em trong tiềm thức
đến bên anh vỗ về ...

Rồi hôm nay chợt tỉnh
bên khung cửa ầu ơ
anh cuối đầu câm nín
đau lòng quá- không ngờ.

Trả em đôi dép cũ
gởi lại những vần thơ
em hảy ru con ngủ
để đời anh bơ vơ .

Anh trở lại cơn say
Anh trở về đoạ đày
uống từng ly rượu đắng
để quên đời - Anh Say .

San Jose 6/7/00
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn