Hoàng Tuấn Thi Tập
Có là thiên đường


Như vô tận vần tình chảy tràn mãi
vì "yêu nhau thơ tự hóa thiên đường"
đêm lạnh giá rượu mềm môi khát cháy
say thật rồi chưa thấm chút yêu thương

Trăng vẫn sáng giữa mùa đông băng giá
tuyết đã rơi từ buổi chưa tàn Thu
anh thẩn thờ những chiều đi đếm lá
để lạc đời vào trong chốn mây mù.

Vần thơ lỡ như mảnh tình đã lỡ
lầu Ngọc phai nên gác thơ bụi đầy
niềm mơ xưa giờ còn trơ nỗi nhớ
rượu đêm nào chợt đắng lại đêm nay.

Anh xếp vần hai mươi năm vẫn thiếu
câu yêu thương gãy vụn trong đợi chờ
ánh trăng Thu dẫu muôn đời huyền dịu
anh nối hoài cũng không được sợi tình tơ.

Như vô tận mùa Thu còn tiếp diễn
mà yêu nhau " thơ hết hóa thiên đường "
như đôi ta hơn nửa đời ước nguyện
mà bây giờ vẫn cách mãi hai phương .

Ngày 16 tháng 12 năm 2005 3:08 pm
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn