Hạnh phúc Ngại ngần |
Em bên ta chẳng bao giờ chạm mắt h́nh như sợ tia sắt lạnh ái t́nh thuở hồng hoang c̣n đượm nét nguyên trinh đă xa khuất từ lần em xuất giá. Bỏ mặc đời - và bỏ mặc tất cả vườn hồng kia chẳng xa lạ lối vào gịng thơ chảy không lấp được thương đau bày lộ vẽ xô đổ nhào hạnh phúc. Nếu gần bên chỉ là thân gỗ mục con đê rồi có lúc phải vỡ thôi tim lạnh cóng bao nhiêu đă đủ rồi cơn bức phá ngọn đồi cũng san phẳng. Ôm nhân nghĩa chôn đời trong im lặng em yêu ơi ! cay đắng đến muôn phần đến một lúc tự nghĩ là phải cần th́ tất cả ch́m dần vào góc tối. Ngày 16 tháng 2 năm 2005 Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn |
|