Hoàng Tuấn Thi Tập
Thu và Ta



Tim ép trào dâng phút nghẹn ḷng
con đường hoang dẩn đến hư không
Thu qua nỗi nhớ c̣n vươnng lại
chuyển bước chân em quá tận đông.

Bây chừ tuần cuối của mùa sang
thung lũng nơi đây trải thảm vàng
cơn gió xuân nồng rơi nụ mỏng
hắt hơi anh nhớ buổi Thu tàn.

Ngập ngừng nhẹ mở nét t́nh xưa
bóng em trở lại thật là vừa
đêm rơi xuống cát in thành dấu
vũ trụ buông ḿnh đẫm nước mưa.

Chợt vỡ trong ly h́nh bóng cũ
ngà say thấm được nỗi cô t́nh
trở về hiện thực đêm không ngủ
Thu vẫn bên ta - em lặng thinh .

Ngớ ngẫn đi t́m trăng đáy nước
mộng mơ gom hết vào vần thơ
để rồi hồn vẫn c̣n say khước
chưa tỉnh đến khi hết đợi chờ .

3/16/2005, 17:44
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn