Nghe em hỏi xót xa ** |
Em hỏi anh : có thích không những ngày nghỉ dài? được ở nhà lo chăm sóc nhà cửa anh nhăn mặt lau mồ hôi đổ dài nh́n thân anh c̣n ǵ mà nói nữa. Thương vợ con anh đôn đáo sắm sửa xây tổ ấm để nợ 7 trăm ngàn từ mờ sương đă lấy xe ra khỏi cửa tối mịt về ăn vội ,rồi ngă ngang. Năm mươi phút lái xe ,đường đến hăng em đề nghị tiết kiệm nên đi chung nơi em làm bắt đầu 6 giờ sáng đưa em đến nơi anh đậu xe , ngủ khỏi giăng mùng. Chờ 3 tiếng mới tới ca anh trực đợi nửa đêm chưa trở được về nhà cái ṿng quay như nửa tỉnh , nửa thức để cuối tuần nghe em hỏi xót xa. Em ghé tai nói hôm kia ở trong hăng mấy chị bạn bàn: đàn ông không thích ở nhà chờ đến ngày đi làm là chạy loạn như sợ bị bắt phải nh́n mặt cô vợ già. Anh không biết trả lời sao với "hạnh phúc" ba mươi năm mang nợ nhưng chẳng yên giấc trong nhà chạy trối chết để biết ḿnh vẫn c̣n sống và cuối tuần dài ,nghe em hỏi xót xa. ** Riêng tặng cho Tiến Fry's Phan và các bạn đồng cảnh ngộ, chút chia sẽ gọi là thông cảm cho nhau Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn Ngày 6 tháng 9 năm 2005 |
|