Hoàng Tuấn Thi Tập
Kim Vân Kiều-Hồi Thứ Mười Bốn
Bao nỗi yêu thương, chia ly sao nỡ?
Tấm ḷng ghen tức, bưng kín ai hay ?
Bày hàng cổ xúy xôn xao
Song song đưa tới trướng đào sánh đôi
Thương v́ hạnh, trọng v́ tài
Thúc ông thôi cũng dẹp lời phong ba
Huệ lan sực nức một nhà
Từng cay đắng lại mặn mà hơn xưa
Mảng vui rượu sớm cờ trưa
Đào đà phai thắm, sen vừa nảy xanh
Trướng hồ vắng vẻ đêm thanh
E t́nh, nàng mới bày t́nh riêng chung:
"Phận bồ từ vẹn chữ ṭng
"Đổi thay nhạn yến đă ḥng đầy niên
"Tin nhà ngày một vắng tin
"Mặn t́nh cát lũy, lạt t́nh tao khang
"Nghĩ ra thật cũng nên đường
"Tăm hơi, ai kẻ giữ giàng cho ta ?

"Trộm nghe kẻ lớn trong nhà
"Ở vào khuôn phép. nói ra mối giường
"E thay những dạ phi thường
"Dễ ḍ rốn biển, khôn lường đáy sông!
"Mà ta suốt một năm ṛng
"Thế nào cũng chẳng giấu xong được nào
"Bấy chầy chưa tỏ tiêu hao
"Hoặc là trong có làm sao chăng là?
"Xin chàng liệu kíp lại nhà
"Trước người đẹp ư, sau ta biết t́nh

"Đêm ngày giữ mực giấu quanh
"Rày lần, mai lữa, như h́nh chưa thông!"
Nghe lời khuyên nhủ thong dong
Đành ḷng sinh mới quyết ḷng hồi trang
Rạng ra gửi đến xuân đường
Thúc ông cũng rội giục chàng ninh gia
Tiễn đưa một chén quan hà
Xuân đ́nh thoát đă dạo ra Cao đ́nh
Sông Tần một giải xanh xanh
Lôi thôi bờ liễu mấy cành Dương quan

Cầm tay dài ngắn thở than
Chia phôi ngừng chén, hợp tan nghẹn lời
Nàng rằng: "Non nước xa khơi
"Sao cho trong ấm th́ ngoài mới êm
"Dễ ḷa yếm thắm trôn kim
"Làm chi bưng mắt bắt chim khó ḷng!
"Đôi ta chút nghiă đèo ḅng
"Đến nhà, trước liệu nói ṣng cho minh
"Dầu khi sóng gió bất t́nh
"Lớn ra uy lớn, tôi đành phận tôi

"Hơn điều giấu ngược, giấu xuôi
"Lại mang những việc tầy trời đến sau
"Thương nhau xin nhớ lời nhau
"Năm chầy cũng chẳng đi đâu mà chầy!
"Chén đưa nhớ bữa hôm nay
"Chén mừng xin đợi ngày này năm sau ."
Người lên ngựa, kẻ chia bào
Rừng phong, thu đă nhuốm màu quan san
Dặm hồng bụi cuốn chinh an
Trông người đă khuất mấy ngàn dâu xanh

Người về chiếc bóng năm canh
Kẻ đi muôn dặm một ḿnh xa xôi
Vầng trăng ai xẻ làm đôi ?
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường

Kể chi những nỗi dọc đường
Buồng trong này nỗi chủ trương ở nhà
Vốn ḍng ho. Hoạn danh gia
Con quan Lại bộ tên là Hoạn Thư
Duyên Đằng thuận nẻo gió đưa
Cùng chàng kết tóc xe tơ những ngày
Ở ăn th́ nết cũng hay
Nói điều ràng buộc th́ tay cũng già
Từ nghe vườn mới thêm hoa
Miệng người đă lắm, tin nhà th́ không
Lửa tâm càng giập càng nồng
Trách người đen bạc ra ḷng trăng hoa
"Ví bằng thú thật cùng ta
"Cũng dong kẻ dưới mới là lượng trên
"Dại chi chẳng giữ lấy nền
"Tốt chi mà rước tiếng ghen vào ḿnh?
"Lại c̣n bưng bít giấu quanh
"Làm chi những thói trẻ ranh nực cười!
"Tính rằng cách mặt, khuất lời
"Giấu ta, ta cũng liệu bài giấu cho
"Lo ǵ việc ấy mà lo
"Kiến trong miệng chén có ḅ đi đâu ?
"Làm cho nh́n chẳng được nhau
"Làm cho đầy đọa cất đầu chẳng lên!
"Làm cho trông thấy nhỡn tiền
"Cho người thăm ván, bán thuyền, biết tay!"
Nỗi ḷng kín chẳng ai hay
Ngoài tai để mặc gió bay mái ngoài
Tuần sau bỗng thấy hai người
Mách tin, ư cũng liệu bài tâng công
Tiểu thư nổi giận đùng đùng:
"Gớm tay thêu dệt ra ḷng trêu ngươi!

"Chồng tao nào phải như ai
"Điều này hẳn miệng những người thị phi!"
Vội vàng xuống lệnh ra uy
Đứa th́ vả miệng, đứa th́ bẻ răng
Trong ngoài kín mít như bưng
Nào ai c̣n dám nói năng một lời!
Buồng đào khuya sớm thảnh thơi
Ra vào một mực nói cười như không
Đêm ngày ḷng những giận ḷng
Sinh đà về đến lầu hồng, xuống yên

Lời tan hợp, nỗi hàn huyên
Chữ t́nh càng mặn, chữ duyên càng nồng
Tẩy trần vui chén thong dong
Nỗi ḷng, ai ở trong ḷng mà ra ?
Chàng về xem ư tứ nhà
Sự ḿnh cũng rắp lân la giăi bày
Mấy phen cười nói tỉnh say
Tóc tơ bất động mảy may sự t́nh
Nghĩ: "Đà bưng kín miệng b́nh
"Nào ai có khảo mà ḿnh lại xưng?"

Những là e ấp dùng dằng
Rút dây sợ nữa động rừng, lại thôi
Có khi vui chuyện mua cười
Tiểu thư lại giở những lời đâu đâu
Rằng: "Trong ngọc đá vàng thau
"Mười phần ta đă tin nhau cả mười
"Khen cho những miệng rông dài
"Bướm ong lại đặt những lời nọ kia
"Thiếp dầu vụng, chẳng hay suy
"Đă dơ bụng nghĩ, lại bia miệng cười!"

Thấy lời thủng thỉnh như chơi
Thuận lời, chàng cũng nói xuôi đỡ đ̣n
Những là cười phấn cợt son
Đèn khuya chung bóng, trăng tṛn sánh vai
Thú quê thuần hức bén mùi
Giếng vàng đă rụng một vài lá ngô
Chạnh niềm nhớ cảnh giang hồ
Một niềm quan tái, mấy mùa gió trăng
T́nh riêng chưa dám rỉ răng
Tiểu thư trước đă liệu chừng nhủ qua:

"Cách năm, mây bạc xa xa
"Lâm Chuy cũng phải tính mà thần hôn"
Được lời như cởi tấc son
Vó câu thẳng ruổi nước non quê người
Long lanh dáy nước in trời
Thành xây khói biếc, non phơi bóng vàng
Roi câu vừa gióng dặm trường
Xe hương nàng cũng thuận đường qui ninh